>> Ký sự Thai Smile Bangkok - Macau <<
Đến 10h30 thì Gà Trưởng vừa mệt vừa đói, cũng muốn cố nhưng em bắt lên xe minibus về, dù sao thì xe cũng gần đủ người rồi, đỡ phải đợi xe sau vì các chú ấy cứ phải đợi xe đầy khách mới đi thì khổ lắm. Cuối cùng thành ra em lại là người tiễn GT về Hà Nội :P.
Em vào làm thủ tục hải quan thì thấy khá vắng vẻ, cứ tưởng chưa đến giờ nên còn vắng thế. Đến khi vào phòng chờ thì mới tá hỏa hóa ra mình là một trong những người cuối cùng quà cửa hải quan cho chuyến bay đêm này. Nhưng có sao đâu, cũng còn phải ngồi ở khu Duty free chán mới đc lên máy bay mà.
Em bay VNA nhiều nhưng chỉ trong nước thôi, chứ đi ra ngoài toàn đi hàng không giá rẻ. Lần nay bay hẳn 1 chuyến 12 tiếng với Boeing 777-200 của VNA xem như thế nào, quả có khác thật. Chương trình giải trí ở cái màn hình gắn trước mặt mỗi người rất chi là phong phú và tín hiệu ổn định. Em xem hết phim này đến phim kìa, mặc dù nhiều phim em xem ở rạp rồi nhưng xem lại trên máy bay thì cũng không vấn đề gì cả. Xem chán thì mở nhạc đeo tai nghe vào ngủ.
Vừa lên máy bay thì được phục vụ 1 bữa miến xào tôm hoặc nui xào thịt lợn, còn đến sáng hôm sau trước khi hạ cánh thì được ăn hoặc mỳ xào bò hoặc trứng. Nói chung là ổn, ấm bụng đến tận gần 11h đêm VN (gần 6h chiều bên này) mới được ăn nữa.
Lúc chuẩn bị hạ cánh, nghe phi cơ trưởng thông báo thời tiết ở Paris đẹp, nhiệt độ 15oC, em càng thêm lo. Chứng tỏ là bác tây kia không trêu em. Hơi xấu hổ tí nhưng em chẳng còn cách nào khác là hỏi anh tiếp viên xem liệu em có thể lấy 1 cái chăn (chăn màu xanh blue rất đẹp mà em rất thích) của VNA không vì em không có áo khoác và rất sợ lạnh, và em còn phải ngồi chờ transit ở sân bay CDG 3 tiếng nữa mới được bay về Lyon. Anh ấy cũng vui vẻ đồng ý ngay. May quá!
Sau khi nhét cái chăn VNA vào balo, em F1 hồ hởi chuẩn bị đi theo dòng người vào sân bay. Nơi đây nghe nói ngày xưa tổng thống Pháp Jacques Chirac đã gặp và nhận nuôi một cô gái gốc Việt :P
Tuy nhiên phải đợi một lúc khi trên loa, cơ trưởng xin lỗi và yêu cầu hành khách nán lại một chút để ưu tiên cho một em bé phải đưa xuống cấp cứu.
Cuối cùng cũng được rời khỏi máy bay. Cảm giác đầu tiên của em là... lạnh :(. Hic vừa bước ra khỏi cửa máy bay là cái điều hòa công suất lớn bắt đầu phả ra ầm ầm từ đầu đường ống dẫn vào sảnh. Sau đó là màn đi bộ mỏi cả chân, rã cả cẳng mà mãi vẫn thấy hun hút:
Do vé máy bay VNA của em là Hà Nội - Lyon transit ở Paris nên khi check-in được checkin luôn cho chặng Paris-Lyon mà không cần phải đổi vé ở CDG như một số hãng khác. Gặp anh đen đang ngồi rảnh rỗi ở quầy Custumer Service, em lao vào hỏi: "Sao boarding pass của tao đề chặng tới tao bay từ Terminal 2F mà tao đi mãi không thấy? Hơn nữa lại có các biển chỉ dẫn kiểu như F1-F23 đi 1 lối, F24-F3 mấy đi 1 lối khác thì tao cũng chẳng biết là phải đi lối nào nữa" (tất nhiên em cố gắng dùng những formule cực kỳ lịch sự). Thì được anh ý nhiệt tình bảo: "Để tao check luôn cho mày xem là đi Lyon thì boarding ở gate nào nhé. À đây rồi, F26, mày cứ tiếp tục đi thẳng đi rồi rẽ phải nhé".
Merci xong đi tiếp, ngay khi rẽ phải theo lời chỉ dẫn của anh ý, em gặp ngay 5-6 cái cửa check hành lý xách tay.
Một anh hải quan vừa chào em bonjour và em chào lại xong thì tự dưng giật mình quay lại hỏi em: "Mày có nói tiếng Pháp không?", em cười bảo "Có một chút" thì anh ấy yên tâm tiếp tục hỏi em có máy tính xách tay và bất kỳ đồ điện tử gì trong balo thì bỏ hết ra ngoài cho vào khay để nó đi qua máy dò. Sau đó còn hỏi em xem trong túi quần có gì không, mà em mặc quần alibaba thì làm gì có cái gì cơ chứ.
Tạm biệt các anh hải quan em đi tiếp, được một lúc thì gặp 1 cái thang cuốn nữa, và lên khỏi thang cuốn thì là cái tranh sơn tường Metropolitain post trong bài trên. Tới đây em nhìn đồng hồ thì đúng 50p từ khi em rời khỏi máy bay, haizzz bảo sao không mỏi chân và mỏi vai.
Từ đây, em bắt đầu mắt chữ O mồm chữ A vì choáng ngợp trước sự hoành tráng của cái thiết kế hình mái vòm của Terminal 2F:
Chờ mãi thì cũng hết 3 tiếng, cũng đến giờ lên máy bay để đi Lyon. Từ cửa sổ máy bay em lại bắt đầu sở thích chụp ảnh của mình, đến mức lúc sau còn cảm nhận được sự khó chịu của bà ngồi ghế sau vì em cứ thò máy vào cửa sổ phía sau để cố cứu vãn shoot ảnh suýt bị bỏ lỡ.
Máy bay xếp hàng ra đường băng liên tục, chứng tỏ tần suất chuyến bay khởi hành và hạ xuống CDG dày đặc như thế nào:
Máy bay hạ cánh xuống Lyon lúc 11h30 trưa, tức là khoảng 4 rưỡi chiều ở VN, chỉ sau hơn 1h trên trời. Không mấy khó khăn để em tìm thấy băng chuyền nơi trả hành lý ký gửi mà em check in suốt từ ở HN. Lúc này vẫn còn hồ hởi lắm, tinh thần vẫn còn phấn chấn lắm, mà không hề biết rằng ác mộng đang chờ mình ở phía trước.
Vali của em tới gần cuối cùng. Nhận ra nó từ xa, cũng không khó khăn lắm vì cũng có màu đỏ :"> (Chả hiểu sao dạo này lại thích màu đỏ). Và ngay khi xách được vali xuống khỏi băng chuyền, em nhận ngay ra rằng... 2 cái bánh xe nhỏ đã biến mất, còn tay kéo thì cũng rụng hẳn và sắp rơi ra khỏi rồi. Đến đây thì ngán ngẩm luôn. Em tức tối lôi hẳn cái tay kéo đó ra, giờ đây chỉ còn là cái càng nhôm vô tích sự, vứt vào thùng rác, rồi kéo lê cái vali đi theo vài người còn sót lại trong phòng chờ hành lý lúc nãy. Được độ 10m thì hết nền gạch trơn tới sân bê tông ra ngoài trời thì em phải dùng tay để xách vali lên.
Khổ, cái thân hình em thì vốn đã gầy gò ốm yếu, cái vali lại đến cả nửa trọng lượng cơ thể em. Bảo sao em ko vật vã với nó cho được cơ chứ. Xách đi được 10 bước lại phải dừng lại để thở, nhiều người cũng nhìn em ái ngại nhưng chẳng ai hỏi em câu nào. Em cứ thế hướng tới 1 cái nhà chờ xe bus có cái biển Free Shuttle Bus (thấy free là mê rồi! :">), cuối cùng cũng đến nơi.
May quá có một xe dừng lại, khi bác tài xế bước xuống em không ngại hỏi luôn là em muốn về thành phố thì có đi xe này được không. Haizzz, bác ấy một mặt trả lời không được nhưng một mặt lại hướng dẫn em một cách rất cặn kẽ làm sao để đi tới được cái tramway (tàu chạy bằng điện) để đi thẳng tới Ga Part-Dieu là ga lớn ở trung tâm Lyon.
Một lời giải thích hoàn hảo, chỉ có điều làm em thêm buồn 1 cái là em phải xách cái vali ngu ngốc đó quay lại quãng đường lúc này để trở vào sân bay, sau đó đi đến cầu thang để đi lên tầng trên, sau đó đi bộ tiếp tiếp tiếp sẽ đến được điểm bán vé tramway, rồi từ đó xách vali xuống cầu thang là bước được vào tàu. Nghe thì đơn giản vậy thôi nhưng quãng đường cũng phải đến 300-400m và với cái vali to đúng nặng trịch thì không nhớ bao lâu sau em mới tới được nơi cần đến. Lúc này cũng chẳng còn hơn sức đâu mà bỏ máy ra chụp ảnh nữa cả.
Có điều nhận thấy rằng trên suốt quãng đường đó có rất rất nhiều người nhìn thấy em nhưng không một ai có ý giúp em cả. Zut, sorry. Có 1 chị đi cùng 1 người bạn có hỏi một câu xã giao: "Mày có cần tao giúp không?" nhưng em tươi cười nói "Không sao. Tao tự xoay sở được" thì chị ấy cũng đi thẳng luôn. Có gặp 2 anh gốc Cambodia đi ngược chiều, có dừng lại nói chuyện hỏi han tình hình nhưng cũng không ngỏ ý giúp 1 tay đưa ra chỗ tàu điện mà chỉ chỉ cho em thấy chỗ để xe đẩy hành lý (ngay phía trên cầu thang đi xuống tàu, và ở đó rồi thì không cần phải đẩy nữa làm gì).
Có thể mọi người sẽ bảo em sao không vứt vali ở đó chạy ra lấy cái xe đẩy, được tí nào hay tí đấy. Nhưng bao nhiêu khuyến cáo trước khi đi về tình hình an ninh cũng như việc cấm vali túi xách bỏ ngỏ giữa đường như thế khiến em cũng không dám mà tự dặn mình cố từng bước một...
Theo: Huonggiangf1
Phuot.vn
No comments:
Post a Comment